11/7/2014, trời mưa tầm tã từ sáng nhưng bố mẹ vẫn quyết định để Khang đi học hôm nay.
Buổi sáng, con rất khoái chí với cái áo mưa trùm ngoài xe đẩy, con thậm chí không chịu để bố mở khoá áo mưa khi vào trong tàu điện ngầm.
Buổi chiều thì hoàn toàn ngược lại, lúc ở trường về, con nhất quyết đòi phải bỏ cái áo mưa ra, không cho bố trùm lên xe. Dù sao thì trời cũng đang tạnh mưa một chút nên thế cũng tốt.
Đi đến ga Kagranerplatz, trời lại đổ mưa to. Từ ga tàu điện ra đến bến tram cũng một đoạn xa nên bố buộc phải trùm áo mưa lên xe. Khang không chịu và bắt đầu chống đối với cấp độ tăng dần đều. Lúc đầu con còn chỉ tỏ thái độ khó chịu, sau đó thì con bắt đầu khóc. Bố con mình phải đợi tram những 12 phút. Lúc đó ở ngoài trời gió rất to nữa, nên bố không thể bỏ áo mưa ra được. Con thì vẫn tiếp tục khóc to hơn.
Vào đến tram, bố kéo khoá áo mưa ra cho thoáng nhưng con vẫn không chịu, gào ngày càng to hơn. Chỉ còn 5 phút nữa là về đến bến gần nhà, rồi mình còn phải đi bộ tầm 7 phút nữa. Lúc này bố bực mình lắm, chỉ muốn tét cho con một cái vào mông, nhưng mà hai bố con đang ở ngoài đường nên bố nghĩ là thôi cứ để con khóc thoải mái đi. Bây giờ mà cho con ra rồi 5 phút nữa làm sao con chịu ngồi vào xe đẩy đây?
Tình hình có vẻ không ổn, con gào thảm thiết, bố thì nóng hết cả mặt, tram đi được 1 phút rồi, còn 4 phút nữa là mình xuống. Bố lấy hết bình tĩnh, hít một hơi dài rồi bế con ra ngoài. Cu Khang ôm chặt lấy bố nức nở, được 30 giây thì hết khóc.
Giờ phải làm sao để con chịu ngồi vào xe đẩy? Bố đợi thêm 1 phút nữa cho hai bố con hoàn toàn bình tĩnh. Rồi bố nghĩ ra một cách. Bố bế dựng Khang dậy, hướng con ra phía cửa sổ tram và cố gắng nói với con thật bình tĩnh:
"Con nhìn xem, trời đang mưa to đấy." Cu cậu gật đầu có vẻ rất đồng tình.
"Mình sắp về đến nhà rồi. Nếu con không ngồi vào xe thì con sẽ bị ướt. Mà thế thì con sẽ bị ốm. Ốm là con phải đi bệnh viện đấy, con biết không?" Cu cậu lại gật đầu.
"Thế nên bây giờ con ngồi vào xe ngoan nhé."
Khang hoàn toàn đồng ý với bố. Bố đợi thêm một chút nữa để Khang được ở ngoài thêm một tí, rồi căn giờ để cho cu cậu vào xe. Không có một chút chống đối nào cả. Bố kéo khoá áo mưa, mở cửa tram rồi đi ra ngoài. Cu Khang ngồi trong xe yên tĩnh. Liệu có phải con đang suy nghĩ về những gì bố nói, về 5-10 phút vừa qua, hay đơn giản chỉ là con nghỉ giải lao sau khi khóc? Về phần bố, bố đang suy nghĩ rất nhiều về thành công của 5-10 phút vừa rồi...
No comments:
Post a Comment